“In Studio Talk” là chương trình do nhạc sĩ Đức Trí sản xuất. Tại chương trình này, Đức Trí trò chuyện với những đồng nghiệp về âm nhạc, về nghệ thuật.
Khách mời của số mới nhất là đạo diễn Nguyễn Quang Dũng. Một tên tuổi quen thuộc với khán giả Việt ở lĩnh vực phim ảnh. Tuy nhiên, không phải ai cũng biết, trước khi bén duyên với phim ảnh, Nguyễn Quang Dũng từng học nhạc và có năng khiếu với âm nhạc.
Đức Trí từng hợp tác với Nguyễn Quang Dũng trong phần nhạc phim của: Tháng năm rực rỡ, Đất rừng phương Nam, Ước hẹn mùa thu, Dạ cổ hoài lang.

Nhạc sĩ Đức Trí và Nguyễn Quang Dũng trong chương trình "In Studio Talk".
Trong chương trình nhạc sĩ Đức Trí chia sẻ: “Tôi với Nguyễn Quang Dũng khá giống nhau. Từ nhỏ đều yếu, bị sốt xuất huyết. Thời đó, hình như ai cũng bị sốt xuất huyết.
Hồi mẫu giáo lên lớp 1, tôi nằm 3 tháng trong bệnh viện, học đánh vần trong bệnh viện. Gia đình thấy yếu quá nên cho đi chơi thể thao, chút nữa thì tôi thành vận động viên thể dục dụng cụ. Dũng thì chơi bóng bàn.
Bắt đầu bằng thể thao rồi mê âm nhạc và mê những thứ xung quanh âm nhạc nữa. Ví như tôi ngày xưa, mê chụp ảnh, còn Dũng thì phim.
Người ta nói, người biết mỗi thứ một chút thì làm producer hoặc giám đốc âm nhạc, đạo diễn. Còn ông nào từ nhỏ học đàn giỏi thì lớn lên chỉ biết đúng cây đàn thôi, chỉ ngồi trong dàn nhạc.
Lúc nhỏ, thầy giáo dạy piano nói với tôi là, tôi không thể học đàn được bởi vì tôi không có khả năng đọc nốt nhạc. Ba mẹ cho tôi học đàn từ sớm lắm, từ lúc 4 tuổi đã học ký xướng âm, thanh nhạc. Còn chưa biết chữ mà không biết sao họ cũng nhận dạy. Vì chưa biết chữ nên họ cho tôi ngồi dự thính. Tôi học sớm vậy nhưng vẫn không đọc được nốt nhạc.
17 tuổi, tôi vào Nhạc viện, vẫn không đọc được nốt nhạc tốt như các bạn. Tôi vẫn thấy xấu hổ và nghi ngờ về khả năng đọc nốt nhạc của mình cho đến khi tốt nghiệp Nhạc viện. Lúc đó khả năng đọc nốt nhạc của tôi đã tốt lên khoảng chục lần.

Đức Trí lần đầu nói về "khiếm khuyết" của mình.
Tới lúc sang Mỹ, tôi hỏi thầy giáo về khiếm khuyết đó. Thầy giáo nói, điều đó bình thường vì những người có khả năng sáng tác đều không thích đọc nhạc của người khác.
Khi bạn đọc nhạc người khác thì ý tưởng âm nhạc của bạn tuôn ra và nó ngăn chặn cái việc đọc nốt nhạc, rằng tại sao tôi phải đánh như vậy mà không phải cách khác. Đôi khi mình không biết mình có khả năng gì mà những người có kinh nghiệm mới biết điều đó.
Quay lại chuyện làm phim mà tôi và Nguyễn Quang Dũng từng làm. Tôi với Dũng không làm việc nhiều với nhau nhưng tôi thích nói chuyện với Dũng vì trong tất cả những người tôi làm việc thì Dũng là người hiểu âm nhạc nhiều nhất.
Có nhiều phim, tôi không biết đạo diễn muốn gì, cứ ngồi suy nghĩ hoài. Riêng với Dũng thì rất dễ dàng vì Dũng biết nhạc. Phim làm với Dũng ít thôi nhưng hầu như phim nào cũng thành công về âm nhạc.
Phim mà tôi không ngờ nhất là “Tháng năm rực rỡ”, phim remake của Hàn Quốc. Thường người ta coi nhẹ phim làm lại nhưng phim đó lại được để ý tới phần âm nhạc nhiều. Cuối cùng là, âm nhạc thoát ra khỏi bộ phim và có đời sống riêng của nó”.